Hướng Đi Mới, bài 11
1Côrinhtô 15:20–23
“Nhưng bây giờ, Đấng Christ đã từ cõi chết sống lại, Ngài là trái đầu mùa của những kẻ ngủ. Vì như do một người mà có sự chết thì cũng nhờ một người mà có sự sống lại từ cõi chết. Như trong Adam, mọi người đều chết; cũng vậy, trong Đấng Christ, mọi người đều sẽ sống lại. Nhưng mỗi người theo thứ tự riêng của mình: Đấng Christ là trái đầu mùa; đến ngày Đấng Christ hiện ra, những người thuộc về Ngài sẽ sống lại.”
Mỗi năm, Hội Thánh kỷ niệm ngày Đức Chúa Jesus Christ đắc thắng sự chết, phục sinh khải hoàn. Ngày Lễ Phục-Sinh không tính theo dương lịch, nó phải trùng với lễ Vượt Qua của dân Do Thái theo âm lịch; bởi vì Đức Chúa Jesus bị giết đúng lễ Vượt Qua. Đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà là sự sắp đặt của Đức Chúa Trời. Lễ Vượt Qua đầu tiên được Ngài thiết lập để cứu dân tộc Israel ra khỏi ách nô lệ ở xứ Aicập. Trong lễ ấy, mỗi gia đình phải giết một con cừu đực trắng, một tuổi, không tì vết, bôi huyết nó bên ngoài khung cửa, để khi thiên sứ hủy diệt đi ngang qua sẽ không vào nhà đó. Con cừu non bị chết thay cho gia đình ấy là hình ảnh của Đức Chúa Jesus vào các đời sau sẽ chết thay cho tội lỗi của nhân loại. 1Côrinhtô 5:7b chép: “Vì Đấng Christ, Chiên Con lễ Vượt Qua của chúng ta đã được dâng làm sinh tế rồi.”
Đức Chúa Jesus Christ, là Lời trong tư tưởng và Lời nói ra của Đức Chúa Trời, đã bằng lòng xuống trần gian mang lấy thân thể xác thịt, để thực hiện và hoàn thành chương trình cứu chuộc của Đức Chúa Trời đã định sẵn trước khi sáng lập vũ trụ và trái đất. Như vậy, Ngôi Lời, một thân vị trong Ba Ngôi Đức Chúa Trời, vốn ở cùng Đức Chúa Trời, và là Đức Chúa Trời, nay đã thành một người với tất cả những hạn chế của con người xác thịt, nhưng đã sống một cuộc đời không vướng chút tội lỗi của thế gian. Rồi đã chịu chết thay cho mọi người của cõi nhân gian tội lỗi ấy, để chuộc mọi gian ác lỗi lầm của loài người ra khỏi án chết đáng ra họ phải chịu. Sau khi bị chôn trong một đá, đến ngày thứ ba, Ngài đã từ kẻ chết sống lại cách vinh diệu khải hoàn.
Sự phục sinh của Đức Chúa Jesus là trụ cột và là nền tảng của đức tin Cơ-đốc-giáo. 1Côrinhtô 15:17 chép: “Nếu Đấng Christ không sống lại thì đức tin của anh em cũng vô ích, và anh em vẫn còn ở trong tội lỗi mình.” Lời phát biểu nầy giúp chúng ta hiểu rằng dù Đức Chúa Jesus đã chịu chết thay thế tội lỗi của chúng ta, mà nếu Ngài chết luôn, không sống lại được, thì chúng ta vẫn bị mang án phạt tội lỗi của mình. Nhưng Ngài đã phục sinh để những người thuộc về Ngài được xưng công chính. Sứ đồ Phaolô giải thích: “Ngài đã bị nộp để chịu chết vì tội lỗi chúng ta, và sống lại để chúng ta được xưng công chính” (Rôma 4:25). Nghĩa là nếu Đức Chúa Jesus chết luôn và không sống lại để biện hộ cho những người tin trước tòa án vũ trụ, thì không ai trong nhân loại sẽ được xưng công chính (được kể là vô tội) trước sự thánh khiết của cõi thiên đàng.
Nền tảng chương trình cứu độ của Đức Chúa Trời đặt trên sự chết chuộc tội và sự phục sinh khải hoàn của Đức Chúa Jesus Christ. Đấng Christ đã chịu chết vì chúng ta để chúng ta được tha tội (Rôma 5:8–9) “Nhưng Đức Chúa Trời bày tỏ lòng yêu thương của Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là tội nhân thì Đấng Christ đã chết thay cho chúng ta. Vậy bây giờ chúng ta đã nhờ huyết Ngài được xưng công chính rồi, thì hẳn chúng ta sẽ càng nhờ Ngài mà được cứu khỏi cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời càng hơn.” Ngài đã sống lại để chúng ta nhờ sự sống của Ngài mà chắc chắn được cứu (Rôma 5:10) “Vì nếu khi chúng ta là kẻ thù nghịch mà nhờ sự chết của Con Ngài, chúng ta còn được hòa giải với Đức Chúa Trời thì huống chi nay đã được hòa giải rồi, chúng ta lại càng được cứu nhờ sự sống của Con Ngài là dường nào.”
Các câu Kinh Thánh trên giải thích mục đích cứu độ trong biến cố phục sinh của Đức Chúa Jesus. Một phân đoạn Kinh Thánh khác nói mục đích sự phục sinh của Ngài là làm cho chúng ta sẽ được sống lại ngày sau (1Côrinhtô 15:20–23) “Nhưng bây giờ, Đấng Christ đã từ cõi chết sống lại, Ngài là trái đầu mùa của những kẻ ngủ. Vì như do một người mà có sự chết thì cũng nhờ một người mà có sự sống lại từ cõi chết. Như trong Adam, mọi người đều chết; cũng vậy, trong Đấng Christ, mọi người đều sẽ sống lại. Nhưng mỗi người theo thứ tự riêng của mình: Đấng Christ là trái đầu mùa; đến ngày Đấng Christ hiện ra, những người thuộc về Ngài sẽ sống lại.” Nỗi ước ao của mọi người trong nhân loại là được sống vĩnh viễn bất diệt trên thiên cung đầy hạnh phúc. – Nhưng điều đau khổ là sau khi tổ tiên loài người phạm tội, không ai có thể tự định đoạt về số phận của linh hồn mình.
Có một thực tế rất minh bạch là linh hồn chúng ta sẽ tồn tại vĩnh viễn sau khi xác thịt nầy trở về cát bụi; nhưng tồn tại để được phước hay bị trừng phạt thì không ai tự định được. Đó chính là sự bế tắc mà mọi thế hệ xưa nay không tìm được câu giải đáp. Người ta không hiểu được nguyên nhân nào gây ra sự chết, cũng không ai biết rằng sẽ có sự sống lại vinh quang của những người thánh. – Vì Adam, ông tổ đầu tiên của nhân loại đã phạm tội không vâng lời Chúa nên sự chết đã cai trị trên hết thảy mọi người (Rôma 5:12, 14b) “Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi đã vào trong thế gian, và bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã lan tràn đến mọi người vì mọi người đều đã phạm tội. …. cả trên những người không phạm cùng một tội với Adam, là người làm hình bóng về Đấng phải đến.”
Nhưng sự phục sinh của Đấng Christ đã đem đến cho những người thuộc về Ngài một sự biết chắc rằng họ sẽ được sống vĩnh viễn với Chúa của mình. – Tại sao? Bởi vì nhờ sự vâng phục của Đấng Christ, chúng ta sẽ được sống (Rôma 5:16, 19) “Tặng phẩm nầy không giống như hậu quả do tội lỗi của một người. Vì sự phán xét do một tội đã dẫn đến sự kết án; nhưng sự ban cho thiên thượng thì sau nhiều lần phạm tội lại dẫn đến sự xưng công chính. …… Vì, bởi sự không vâng phục của một người mà nhiều người trở thành tội nhân, thì cũng vậy, bởi sự vâng phục của một Người mà nhiều người sẽ trở nên công chính.”
Sự chết và phục sinh của Đức Chúa Jesus là giải pháp tuyệt diệu mà Đức Chúa Trời hoạch định trong chương trình cứu chuộc nhân loại của Ngài. Không có sự hy sinh chuộc tội loài người của Đức Chúa Jesus thì không một ai trong nhân loại có thể tự tẩy rửa tội lỗi của mình và được kể là vô tội. Đức Chúa Jesus hy sinh chịu chết đền tội cho loài người, để ai tin Ngài và tiếp nhận ơn chuộc tội đó sẽ được tẩy sạch tội lỗi. Nhưng, nếu Ngài chết vĩnh viễn như mọi người khác trong nhân loại, thì những người tin Ngài không được xưng công chính để phù hợp với sự đòi hỏi của cõi trời. Ngài đã phục sinh để xưng công chính cho mọi người tin (Rôma 4:25). Rồi Ngài phá diệt mọi quyền lực ác trong cõi linh. “Kẻ thù bị hủy diệt sau cùng là sự chết” (1Côrinhtô 15:26).
Sự phục sinh của Đấng Christ có ý nghĩa và giá trị rất cao diệu; nếu không bởi sự giải nghĩa của Đức Thánh Linh thì loài người không thể hiểu nổi. Hiện nay chúng ta chưa hiểu hết những bí ẩn của cõi thiên đàng, vì những điều đó vượt quá trí hiểu của người trần gian. Khi Ngôi Lời là tư tưởng và lời nói của Đức Chúa Trời đã trở nên xác thịt, làm Chúa Cứu Thế, để hoàn thành mục đích yêu thương tuyệt vời của Đức Chúa Cha đối với mọi người trong nhân loại, thì việc đó cũng vượt quá sự suy tưởng của các thiên thần. Cho nên, việc Ngài đã sống lại từ kẻ chết, trở về trời để cầm quyền trên khắp cõi vật chất và cõi linh là một sự kiện vinh diệu khác nữa. Giải pháp mà Đức Chúa Trời đã hoạch định và thực hiện để cứu loài người thật là diệu kỳ tột đỉnh.
Đây là vấn đề khó hiểu nhất đối với trí óc hữu hạn của loài người chúng ta. Nhưng khi đã tin Chúa rồi thì phải hiểu ơn phước của sự kiện Đức Chúa Jesus phục sinh là nền tảng và cột trụ của niềm tin Cơ-đốc-giáo là như thế nào. Chúa đã sống lại để biện hộ cho chúng ta trên cõi trời trước sự cáo kiện ngày đêm của kẻ thù chúng ta là quỷ satan. Chúng ta được kể là vô tội và trong trắng đối với cõi thiên đàng bởi vì Ngài đã chết thay cho tội lỗi chúng ta rồi. Chúa sống lại để chúng ta xưng công chính và sống vĩnh viễn ở cõi trời với Ngài.
HuongDiMoi11.docx
MS CTB